Similar topics
Tìm kiếm
Latest topics
Khoảng cách ...
4 posters
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Khoảng cách ...
Hà Nội, một chiều thu tê tái ...
Quán cà phê nhỏ ven hồ với góc nhìn ra hồ thật rộng lớn. Từ quán trông ra, không gian dường như trở nên vô tận ... Nhưng dường như, màn sương mờ ảo đem lại một cảm giác hụt hẫng, mơ hồ ...
Khẽ nhấc tách cafe,chàng trai ngắm nhìn từng giọt, từng giọt rơi xuống . Anh khẽ lắc đầu, đôi môi như khẽ nhếch lên cười, ngước nhìn về phía đối diện ... Cốc trà sữa vẫn còn đó, chẳng vơi đi chút nào, cứ nguội dần, nguội dần ...
Chẳng còn ai ngồi đó ... Khẽ thở dài, chàng trai chậm rãi nhấp từng ngụm café. Từng giọt café đi qua cổ họng. Cảm giác thật chua chát ... 1 thìa đường, rồi 2 thìa ... café trở nên đắng ngắt, đắng lắm, chẳng thể nào trôi xuống được. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng ... Anh cầm lấy cốc trà sữa phía đối diện và thoáng cảm nhận. Hương vị bạc hà nhè nhẹ, thoang thoảng, nhưng anh lại cảm thấy nao nao lòng ... Một hình ảnh quen thuộc hiện về trong kí ức ...
Vậy là đã 2 năm rồi kể từ ngày cô sang Úc. Anh vẫn nhớ rõ hình ảnh của cố. Một cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười với chiếc răng khểnh, làm nổi lên vẻ ngây thơ, trong sáng. Đối với anh, cô chẳng bao giờ lớn cả. Cô luôn nũng nịu đối với anh. Anh chẳng biết phải làm sao, chỉ cười xòa hòa hoãn ... Anh luôn tôn trọng cái suy nghĩ trẻ con, lãng mạn của cô. Chẳng hề phản đối, cũng không đồng tình. Anh chẳng hề can thiệp vào những sai lầm của cô. Luôn là cô tự nhận ra và sửa chữa. Cô luôn luôn nhớ tới những chi tiết, những kỉ niệm giữa 2 người. Còn anh thì dường như dễ quên, chỉ nhớ một vài điều quan trọng. Tuy vậy, dễ quên cũng là dễ tha thứ. Mọi điều cô làm anh chỉ mỉm cười chấp nhận.
Hai người luôn có một thói quen, chiều thứ 6 hàng tuần đều ra quán quen trò chuyện
Cô: trà sữa bạc hà, và đôi khi là 1 thanh kẹo mút. Anh: cốc cà phê đen, đặc sánh. Thườg thì chẳng mấy chuyện để nói. Người ta thường nói, tình yêu chỉ cần có nhau là đủ là như thế. Cô luôn thích ngắm người ta qua lại, ríu rít kể về côg việc, về mọi thứ xung quanh. Anh thì luôn trầm mặc, chìm trong những suy tư. Và đôi khi mỉm cười với những câu nói ngây ngô của cô.
Anh thích ngắm nhìn cô cười, chiếc răng khểnh, má lúm đồng tiền và nụ cười dịu dàng. Có lẽ đó là hình ảnh mà anh không bao giờ quên ... Nếu như ....
Rồi một ngày kia, cô gái quyết định cuộc sống của cô cần có sự thay đổi . Cô cảm thấy nhàm chán với cuộc sống vốn dĩ quá yên bình. Hơn nữa, khi ở bên anh, cô thấy mình thật nhỏ bé, cô muốn hình của mình trong anh sẽ thật khác, một hình ảnh mới ... Và cô đã quyết định sang Úc du học. Chàng trai vẫn tôn trọng ý nghĩa của cô. Trước khi đi, chàng trai đã hỏi cô gái:
- Em thực sự muốn đi?
Sẽ còn yêu anh chứ?
- .....
- Em sẽ không hối hận phải không?
- ..... Em sẽ về sớm thôi!
Và rồi cô gái cất cánh bay ... tới miền đất mới, mang theo hy vọng tràn trề về một sự mới mẻ.
Cuộc sống bên Úc không hề đơn giản như cô nghĩ, chẳng hề như phim ảnh. Dườg như, con người ta như những cỗ máy, dành giật với nhau từng chút, từng chút một. Chẳng có sự thứ tha, chẳng có những thời gian ngồi suy nghĩ ... Cô như trở nên lạc lõng giữa những con người. Ở bên này, anh vẫn đều đặn email cho cô, câu đầu tiên luôn là:
- Em vẫn ổn chứ?
Và rồi, cô cũng dần dần thích nghi với môi trường công việc, đó cũng nhờ một phần động viên nơi anh. Không có anh, có lẽ cô sẽ gục ngã lúc nào không hay ... Anh ở nhà vẫn luôn hướng về nơi xa, luôn dõi theo cô, qua những email, những lời nhắn ... vẫn đều đặn, luôn luôn xuất hiện những lúc cô cần anh nhất ...
Và rồi những dòng trả lời cứ vơi dần, vơi dần ... dường như ngày càng cách quãng ... nhưng điều anh đáng lo nhất là những lời ấy, chẳng còn nét gì hồn nhiên, chẳng còn như xưa được nữa. Thay vào đó là những lời than thở, những tính toán ....
Và rồi ... những câu nói vô tình trở nên gay gắt hơn ...
- Em luôn ổn, sao lúc nào anh cũng hỏi em có ổn không?
Đọc được những dòng đó, chàng trai chỉ biết cười một mình
- Phải chăng em đang giấu anh điều gì?
- Em chẳng có gì mà phải giấu diếm cả ... mà hình như anh đang can thiệp quá mức vào riêng tư của em đấy ...
- ......
Anh nghĩ, có lẽ chúng ta nên ... tạm ngừng liên lạc một thời gian
.... cho nhau những điều riêng tư
Anh luôn tôn trọng những suy nghĩ của em
Và rồi thời gian cứ trôi cứ trôi, và đều đặn vẫn là những lời nhắn:
- Em làm việc ổn chứ, sống vui không?
...
Vậy là đã 5 năm trôi qua ...
Hà Nội một chiều mưa ... cà phê lối cũ ...
Từng giọt cà phê ... hòa nhịp vs những giọt mưa ngoài kia ... tí tách rơi
Đối diện cốc café vẫn là trà sữa , nguội dần, nguội dần ...
Café như lắng đọng ... chất chứa trong anh một nỗi buồn sâu thẳm ...
Hi vọng dườg như cũng vơi dần theo cốc cà phê kia ...
Lặng lẽ ...
- Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây chứ?
Một giọng nói cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Được, cứ tự nhiên ...
- Phải chăng anh đang chờ ai đó ?
Khẽ mỉm cười, anh khe khẽ lắc đầu ...
- Thành thật xin lỗi, có lẽ tôi đã làm phiền anh rồi.
- Không sao, tôi vốn thế mà ...
Khoan đã! Giọng nói này ...Phải chăng là em?
Chợt bừng tỉnh, anh ngước mắt lên nhìn ...Thực sự đó là em?
Anh lắp bắp:
- Em phải không?
Cô mỉm cười:
- Xin hỏi ở đây có kẹo mút không vậy ....
Đúng rồi ... em đấy ư? Anh định thần nhìn lại ...
Vẫn là cô của ngày xưa, chỉ có đôi mắt dường như kiên định, trưởng thành hơn ... nụ cười ấy vẫn còn vẹn nguyên như ngày xưa ...
...
Giây phút lặng im ... Tưởng chừng như mọi vật ngừng chuyển động ...
...
Không đúng!
... Có điều gì đó thật khác ... Dường như có điều gì đó đang ngăn cản anh, ... không thể tiến thêm một bước ...
Không! Không thể! Không phải là cô ấy …
Tại sao? Tại sao chứ? Giây phút mong chờ bấy lâu cuối cùng lại như thế này ư???
Mong chờ để rồi rốt cuộc như thế này sao?? ....
Mưa rơi thật lớn ... Quán café nhỏ lặng lẽ ... Cô gái đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi ... gương mặt chẳng hề thay đổi, nụ cười vẫn còn ở đó ...
Bóng anh nhạt nhòa dần trog màn mưa ... Hạt mưa rơi trĩu nặng, thôi thúc bước chân người đi ... lặng lẽ ... Chỉ có mưa mới che giấu được lòng anh lúc này ... Nụ cười như đâu đây vẫn còn tồn tại ... Giờ sao nụ cười lại trở nên khó khăn đến vậy ...
Ngày xưa 2 đứa đội mưa qua từng con phố
Tóc em dài thấm ướt trái tim anh
Lòng ấm áp đôi bàn tay xiết chặt,
Nụ cười trao nhau, tim hát thành câu
Ánh mắt đã nói lên tất cả ...
Quán cà phê nhỏ ven hồ với góc nhìn ra hồ thật rộng lớn. Từ quán trông ra, không gian dường như trở nên vô tận ... Nhưng dường như, màn sương mờ ảo đem lại một cảm giác hụt hẫng, mơ hồ ...
Khẽ nhấc tách cafe,chàng trai ngắm nhìn từng giọt, từng giọt rơi xuống . Anh khẽ lắc đầu, đôi môi như khẽ nhếch lên cười, ngước nhìn về phía đối diện ... Cốc trà sữa vẫn còn đó, chẳng vơi đi chút nào, cứ nguội dần, nguội dần ...
Chẳng còn ai ngồi đó ... Khẽ thở dài, chàng trai chậm rãi nhấp từng ngụm café. Từng giọt café đi qua cổ họng. Cảm giác thật chua chát ... 1 thìa đường, rồi 2 thìa ... café trở nên đắng ngắt, đắng lắm, chẳng thể nào trôi xuống được. Cảm giác nghèn nghẹn nơi cổ họng ... Anh cầm lấy cốc trà sữa phía đối diện và thoáng cảm nhận. Hương vị bạc hà nhè nhẹ, thoang thoảng, nhưng anh lại cảm thấy nao nao lòng ... Một hình ảnh quen thuộc hiện về trong kí ức ...
Vậy là đã 2 năm rồi kể từ ngày cô sang Úc. Anh vẫn nhớ rõ hình ảnh của cố. Một cô gái với khuôn mặt bầu bĩnh, nụ cười với chiếc răng khểnh, làm nổi lên vẻ ngây thơ, trong sáng. Đối với anh, cô chẳng bao giờ lớn cả. Cô luôn nũng nịu đối với anh. Anh chẳng biết phải làm sao, chỉ cười xòa hòa hoãn ... Anh luôn tôn trọng cái suy nghĩ trẻ con, lãng mạn của cô. Chẳng hề phản đối, cũng không đồng tình. Anh chẳng hề can thiệp vào những sai lầm của cô. Luôn là cô tự nhận ra và sửa chữa. Cô luôn luôn nhớ tới những chi tiết, những kỉ niệm giữa 2 người. Còn anh thì dường như dễ quên, chỉ nhớ một vài điều quan trọng. Tuy vậy, dễ quên cũng là dễ tha thứ. Mọi điều cô làm anh chỉ mỉm cười chấp nhận.
Hai người luôn có một thói quen, chiều thứ 6 hàng tuần đều ra quán quen trò chuyện
Cô: trà sữa bạc hà, và đôi khi là 1 thanh kẹo mút. Anh: cốc cà phê đen, đặc sánh. Thườg thì chẳng mấy chuyện để nói. Người ta thường nói, tình yêu chỉ cần có nhau là đủ là như thế. Cô luôn thích ngắm người ta qua lại, ríu rít kể về côg việc, về mọi thứ xung quanh. Anh thì luôn trầm mặc, chìm trong những suy tư. Và đôi khi mỉm cười với những câu nói ngây ngô của cô.
Anh thích ngắm nhìn cô cười, chiếc răng khểnh, má lúm đồng tiền và nụ cười dịu dàng. Có lẽ đó là hình ảnh mà anh không bao giờ quên ... Nếu như ....
Rồi một ngày kia, cô gái quyết định cuộc sống của cô cần có sự thay đổi . Cô cảm thấy nhàm chán với cuộc sống vốn dĩ quá yên bình. Hơn nữa, khi ở bên anh, cô thấy mình thật nhỏ bé, cô muốn hình của mình trong anh sẽ thật khác, một hình ảnh mới ... Và cô đã quyết định sang Úc du học. Chàng trai vẫn tôn trọng ý nghĩa của cô. Trước khi đi, chàng trai đã hỏi cô gái:
- Em thực sự muốn đi?
Sẽ còn yêu anh chứ?
- .....
- Em sẽ không hối hận phải không?
- ..... Em sẽ về sớm thôi!
Và rồi cô gái cất cánh bay ... tới miền đất mới, mang theo hy vọng tràn trề về một sự mới mẻ.
Cuộc sống bên Úc không hề đơn giản như cô nghĩ, chẳng hề như phim ảnh. Dườg như, con người ta như những cỗ máy, dành giật với nhau từng chút, từng chút một. Chẳng có sự thứ tha, chẳng có những thời gian ngồi suy nghĩ ... Cô như trở nên lạc lõng giữa những con người. Ở bên này, anh vẫn đều đặn email cho cô, câu đầu tiên luôn là:
- Em vẫn ổn chứ?
Và rồi, cô cũng dần dần thích nghi với môi trường công việc, đó cũng nhờ một phần động viên nơi anh. Không có anh, có lẽ cô sẽ gục ngã lúc nào không hay ... Anh ở nhà vẫn luôn hướng về nơi xa, luôn dõi theo cô, qua những email, những lời nhắn ... vẫn đều đặn, luôn luôn xuất hiện những lúc cô cần anh nhất ...
Và rồi những dòng trả lời cứ vơi dần, vơi dần ... dường như ngày càng cách quãng ... nhưng điều anh đáng lo nhất là những lời ấy, chẳng còn nét gì hồn nhiên, chẳng còn như xưa được nữa. Thay vào đó là những lời than thở, những tính toán ....
Và rồi ... những câu nói vô tình trở nên gay gắt hơn ...
- Em luôn ổn, sao lúc nào anh cũng hỏi em có ổn không?
Đọc được những dòng đó, chàng trai chỉ biết cười một mình
- Phải chăng em đang giấu anh điều gì?
- Em chẳng có gì mà phải giấu diếm cả ... mà hình như anh đang can thiệp quá mức vào riêng tư của em đấy ...
- ......
Anh nghĩ, có lẽ chúng ta nên ... tạm ngừng liên lạc một thời gian
.... cho nhau những điều riêng tư
Anh luôn tôn trọng những suy nghĩ của em
Và rồi thời gian cứ trôi cứ trôi, và đều đặn vẫn là những lời nhắn:
- Em làm việc ổn chứ, sống vui không?
...
Vậy là đã 5 năm trôi qua ...
Hà Nội một chiều mưa ... cà phê lối cũ ...
Từng giọt cà phê ... hòa nhịp vs những giọt mưa ngoài kia ... tí tách rơi
Đối diện cốc café vẫn là trà sữa , nguội dần, nguội dần ...
Café như lắng đọng ... chất chứa trong anh một nỗi buồn sâu thẳm ...
Hi vọng dườg như cũng vơi dần theo cốc cà phê kia ...
Lặng lẽ ...
- Xin lỗi, tôi có thể ngồi ở đây chứ?
Một giọng nói cất lên, cắt ngang dòng suy nghĩ.
- Được, cứ tự nhiên ...
- Phải chăng anh đang chờ ai đó ?
Khẽ mỉm cười, anh khe khẽ lắc đầu ...
- Thành thật xin lỗi, có lẽ tôi đã làm phiền anh rồi.
- Không sao, tôi vốn thế mà ...
Khoan đã! Giọng nói này ...Phải chăng là em?
Chợt bừng tỉnh, anh ngước mắt lên nhìn ...Thực sự đó là em?
Anh lắp bắp:
- Em phải không?
Cô mỉm cười:
- Xin hỏi ở đây có kẹo mút không vậy ....
Đúng rồi ... em đấy ư? Anh định thần nhìn lại ...
Vẫn là cô của ngày xưa, chỉ có đôi mắt dường như kiên định, trưởng thành hơn ... nụ cười ấy vẫn còn vẹn nguyên như ngày xưa ...
...
Giây phút lặng im ... Tưởng chừng như mọi vật ngừng chuyển động ...
...
Không đúng!
... Có điều gì đó thật khác ... Dường như có điều gì đó đang ngăn cản anh, ... không thể tiến thêm một bước ...
Không! Không thể! Không phải là cô ấy …
Tại sao? Tại sao chứ? Giây phút mong chờ bấy lâu cuối cùng lại như thế này ư???
Mong chờ để rồi rốt cuộc như thế này sao?? ....
Mưa rơi thật lớn ... Quán café nhỏ lặng lẽ ... Cô gái đứng đó, nước mắt lặng lẽ rơi ... gương mặt chẳng hề thay đổi, nụ cười vẫn còn ở đó ...
Bóng anh nhạt nhòa dần trog màn mưa ... Hạt mưa rơi trĩu nặng, thôi thúc bước chân người đi ... lặng lẽ ... Chỉ có mưa mới che giấu được lòng anh lúc này ... Nụ cười như đâu đây vẫn còn tồn tại ... Giờ sao nụ cười lại trở nên khó khăn đến vậy ...
Ngày xưa 2 đứa đội mưa qua từng con phố
Tóc em dài thấm ướt trái tim anh
Lòng ấm áp đôi bàn tay xiết chặt,
Nụ cười trao nhau, tim hát thành câu
Ánh mắt đã nói lên tất cả ...
Re: Khoảng cách ...
chuyện nhũn thế
thôi không yêu nữa thi thôi , kiếm em khác , anh chàng lao ngay đi với ý nghĩ như vậy
thôi không yêu nữa thi thôi , kiếm em khác , anh chàng lao ngay đi với ý nghĩ như vậy
11B8- Hoa hồng xanh
- Tổng số bài gửi : 527
Thành tích : 777777892
Danh tiếng : 74
Join date : 01/06/2011
Age : 25
Đến từ : 11B8
Re: Khoảng cách ...
Hay màSangre đã viết:chuyện nhũn thế
thôi không yêu nữa thi thôi , kiếm em khác , anh chàng lao ngay đi với ý nghĩ như vậy
Re: Khoảng cách ...
hay nhưng mô típ này cũ quá
vẫn là chuyện đôi yêu nhau , rồi xa mặt cách lòng , chỉ khác ở cách thể hiện thôi
vẫn là chuyện đôi yêu nhau , rồi xa mặt cách lòng , chỉ khác ở cách thể hiện thôi
11B8- Hoa hồng xanh
- Tổng số bài gửi : 527
Thành tích : 777777892
Danh tiếng : 74
Join date : 01/06/2011
Age : 25
Đến từ : 11B8
Re: Khoảng cách ...
Người yêu Bình bầu bĩnh và có chiếc răng KHỂNH.Ai vậy nhỉ.Răng khểnh thì tớ cũng biết vài bạn đấy!!! :?: :?:
YouRockMyWorld- Điều hành cấp cao
- Tổng số bài gửi : 176
Thành tích : 209
Danh tiếng : 6
Join date : 02/06/2011
Age : 28
Đến từ : Marvel Production
Re: Khoảng cách ...
khểnh nguyên hàm hả mày ? :idea: :idea:YouRockMyWorld đã viết:Người yêu Bình bầu bĩnh và có chiếc răng KHỂNH.Ai vậy nhỉ.Răng khểnh thì tớ cũng biết vài bạn đấy!!! :?: :?:
11B8- Hoa hồng xanh
- Tổng số bài gửi : 527
Thành tích : 777777892
Danh tiếng : 74
Join date : 01/06/2011
Age : 25
Đến từ : 11B8
Re: Khoảng cách ...
Bậy nào !Mày ám chỉ ai thế hả Sangre!Mày ám chỉ người yêu của thằng Bình-bạn tao khểnh nguyên hàm hả.Ý tao là khểnh đẹp thì tao biết vài đứa chứ khểnh nguyên hàm thì tao biết mỗi một đứa thôi.Có phải mày ám chỉ thằng Bình-bạn tao yêu đứa-mà-ai-củng-biết-là-ai-đấy không hả?HẢ?HẢ? :affraid:
YouRockMyWorld- Điều hành cấp cao
- Tổng số bài gửi : 176
Thành tích : 209
Danh tiếng : 6
Join date : 02/06/2011
Age : 28
Đến từ : Marvel Production
Re: Khoảng cách ...
Hà Nội ư? 2 admin ở đây đã trải nghiệm nó rồi. Một Hà Nội ko quán net, một HN ko nhà vệ sinh. Một Hà Nội chém giá. Một Hà nội mỏi chân////@@
Re: Khoảng cách ...
Đây,Nguồn đây.
www.câmngay.com
www.câmngay.com
YouRockMyWorld- Điều hành cấp cao
- Tổng số bài gửi : 176
Thành tích : 209
Danh tiếng : 6
Join date : 02/06/2011
Age : 28
Đến từ : Marvel Production
Re: Khoảng cách ...
hn ko đc ngon lắm với 2 chàng trai đất Cảng =.=
11B8- Hoa hồng xanh
- Tổng số bài gửi : 527
Thành tích : 777777892
Danh tiếng : 74
Join date : 01/06/2011
Age : 25
Đến từ : 11B8
Trang 1 trong tổng số 1 trang
Permissions in this forum:
Bạn không có quyền trả lời bài viết
|
|
Sat Jul 09, 2011 1:42 pm by asslikethat
» Bài học cho ai động đến Hãm đại ca!
Sat Jul 09, 2011 1:40 pm by asslikethat
» Thành thật xin lỗi
Thu Jul 07, 2011 5:36 pm by asslikethat
» Thành viên BQT diễn đàn =.=
Thu Jul 07, 2011 1:44 pm by Dũng_Ku
» Vãi ............ Cái lề gì thốn.............
Mon Jul 04, 2011 12:42 am by Dũng_Ku
» Huy Need A Toothbrush.
Sun Jul 03, 2011 4:33 pm by 11B8
» Thông báo mở cuộc thi tạo ảnh Magic
Sun Jul 03, 2011 4:31 pm by 11B8
» Chiếc Khăn Núi Tú.
Sun Jul 03, 2011 12:58 am by Dũng_Ku
» Magic card made by Sangre
Sat Jul 02, 2011 5:01 pm by 11B8